01. Mưa

Spread the love

Tôi là một người bình thường, không có gì đặc biệt, có chăng một điểm tốt là không sợ cô đơn. Có ở một mình suốt một thời gian dài cũng không có gì khó chịu. Có lẽ vì vậy trời xui đất khiến hay ở những thành phố mưa nhiều. Trời mưa, không khí ẩm làm người ta có cảm giác bị bao vây. Sự tĩnh lặng và ồn ả song hành cùng nhau, mang đến nhiều tưởng tượng.

Người quê tôi nói mưa là nước mắt của trời. Có bao nhiêu “trời” trên cao tôi không biết. Nhưng có lần đã nhìn thấy giọt lệ của một thiên thần mắt xanh, nơi thế giới không màu sắc. Vì thế giới không màu, nên đôi mắt xanh của thiên thần trở thành một báu vật. Họ nhốt thiên thần trong lồng kính, nườm nượp tới chiêm ngưỡng. Năm qua tháng lại, có kẻ tìm cách đoạt lấy màu xanh, lại có biết bao người tìm cách bảo vệ. Nhưng không ai biết được bí mật: xanh là màu của một giọt lệ, không phải màu mắt.

Lệ đã ngấn đầy, rơi xuống mang theo màu xanh duy nhất của thế giới ra đi, nó rơi thẳng vào Mộng.

Một giấc mộng đầy màu sắc. Trên ngọn núi cao, Lệ muốn nhìn thấy cả thế gian. Vậy mà chỉ có tuyết trắng, đá xám và trời xanh tứ bề.

Lệ lại tìm về biển, hòa mình vào “nguồn cội” của màu xanh thăm thẳm. Trầm mình rồi, mới chợt nhận ra xanh vốn là màu đến từ ánh sáng.. 

Trời vừa tạnh mưa, nắng lọt qua mây, trình diễn sắc cầu vồng. Một dải sáng mới nhiệm màu làm sao!

Thế là lệ theo sóng lên bờ, phơi mình trên một vỏ ốc trống không. Nắng chiếu vào nó mà chẳng thể làm nó bốc hơi được, nó vốn là lệ của một thiên thần.

Thủy triều lên cuốn vỏ ốc lại vào lòng biển. Thủy triều xuống trả lại nó với cát vàng.

Ngày qua ngày đến mùa hạ, vỏ ốc được nhặt lên. Giọt lệ nhìn thấy màu xanh, xanh thẳm, trong đôi mắt đứa trẻ thơ ngây.

Đẹp làm sao đôi mắt đó. Giọt lệ muốn vươn tay ôm lấy màu xanh.

Tiếc là lệ không có đôi tay nào. Chỉ có đôi tay trẻ nhỏ vung vẩy vỏ ốc rỗng, làm rơi giọt lệ xuống cát vàng.

Ồ, cát dang tay, cát mở lòng, nuốt thật sâu giọt lệ vào trong.

Bóng tối miên man, chẳng có sắc màu nào.

Giọt lệ chợt nhớ đến thiên thần từng mang mình trong mắt. Liệu không còn màu xanh nữa, thiên thần tự do chưa? Liệu không còn màu xanh nữa, thế giới đó đã tận diệt chưa? Hay đã phi thăng thành một địa đàng?

Không quan trọng nữa. Trong bóng tối chẳng còn màu sắc, giọt lệ đã được an nghỉ rồi.

Comments (1)

  1. Pingback: Mực và Những Câu Chuyện Khác - silesse.net

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!